“Ơn Chúa” là mình không phải trải nghiệm cảm giác trong tù.
Nhưng đọc, nghe những người chống cộng hải ngoại đã từng chịu tù chửi rủa thì
mình cũng cố hiểu xem kêu ca, chửi rủa như thế có đáng không?
Sau ngày thống nhất đất nước chỉ ít lâu, cả nước lâm vào
tình trạng thiếu đói trầm trọng. Chẳng biết các nhà lãnh đạo thích nghe báo cáo
gián tiếp có biết không chứ dân chúng, bộ đội từ nam chí bắc đói xanh tai. Nguồn
lương thực viện trợ hình như bị cắt, mà cắt là đúng. Trước kia LX, TQ và các nước
khác viện trợ cả vũ khí lẫn lương thực: gạo, bột mì, ngô… để cho mình “đứng đầu
trên tuyến đầu chống Mỹ”. Bây giờ Mỹ nó rút lâu rồi, “ngụy nhào” lâu rồi, ai
người ta đổ lương thực ra mà nuôi mình?
Viện trợ của người Mỹ cho VNCH cũng cắt nghe đâu từ 12/74.
Nó mà không cắt thì QĐNDVN có mà thắng (mấy tháng sau đó) vào mắt! Việc cắt viện
trợ làm cho đám tướng tá cao cấp suy sụp, trong khi hàng úy tá vẫn phồng mang
trợn mắt định tử thủ.
Như vậy cả hai miền không còn viện trợ, trong khi tư duy
kinh tế thì bảo thủ, giáo điều, định kiến và sai lầm trầm trọng. Dân chúng
không đói, đời sống không khó khăn, thậm chí khó khăn cùng cực mới là lạ!
Ngay cả các đơn vị quân đội cũng bị cắt giảm lương thực, buộc
phải tự túc một phần. Vì thế hò nhau đi phá hoang. Đơn vị mình phá hoang và
tròng sắn vùng Cam Lộ, Gio Linh. Dưới mặt đất đầy bom mìn, rất có thể phải đổi
máu lấy củ sắn mà ăn hàng ngày. Cứ vài ngày lại nghe tin bộ đội hoặc dân hồi
hương đụng bom mìn. nghe riết thành quen. Dạo nọ xem “Sống trong sợ hãi” thấy sống
lại cảm giác sống trên bãi mìn Mácnamara (phía bắc đường 9, Quảng Trị) nó như
thế nào.
Vài năm sau, về phép thấy bà con nông dân, họ hàng ruột thịt
còn đói hơn nữa.
Lúc chuyển ngành, đi học với 13kg lương thực độn ngô, bobo…
(và tất nhiên không phải được ăn đủ) vẫn đói triền miên, leo lắt.
Những năm 80 ở nước ngoài còn thấy báo Văn nghệ với những ký
sự, đọc chảy máu mắt về sự đói của đồng
bào. Lưu học sinh đang sài bơ sữa mà nghẹn cổ, nước mắt vòng quanh. Dân ta chết
đói hết mắt!
Vào thời gian này mà các sĩ quan, binh sĩ VNCH đang trong
“trại cải tạo” không bị đói mới là lạ. Có gì đáng kêu ca. Nếu các ông ấy bị tra
tấn như trong các nhà tù Côn Đảo thì mới đáng nói, chứ còn đói, rét, ốm đau
không thuốc… thì điều ấy cũng thường. Ai cũng biết thời buổi ấy, nếu chó, lợn
nó bị ốm thì còn được chữa trị tích cực (bởi nó ra tiền), trong khi người ốm
thì mặc kệ, tự nó khỏi thôi, đỡ tốn tiền thuốc. Như vậy cựu tù kêu không thuốc
men khi ốm đau thì vẫn không phải là “tội ác” của “VC”!
Một trí thức, cựu sĩ quan của QLVNCH là Chalie Nguyễn (luật
sư Bùi Văn Chấn) rõ ràng công bằng, hiểu đạo khi viết rằng: chế độ CS cầm tù và
đầy đọa ông mười năm nhưng ông không căm thù nó. Thế là trải đời, đạt đạo! Vì
ông hiểu đó là lẽ thường, chẳng có gì là quá đáng.
Kêu ca quá đáng chính là sự quá đáng. Nói như vậy, không phải
ĐCSVN và chính quyền hiện tại không có chuyện! Càng ngày càng bộ lộ ra nhiều
khuyết tật, gay hơn nữa là đến nay giới lãnh đạo vẫn không chấp nhận các liều
thuốc chữa trị mà chỉ muốn che dấu. Thật đáng lo cho tiền đồ đất nước!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét